Chịu trách nhiệm hay kẻ hèn?
- Trần Nguyễn Hạ Thi
- 28 thg 7, 2024
- 8 phút đọc
Đã cập nhật: 4 thg 8, 2024
Còn tin là còn nghi
Còn sáng là còn tối
Còn oan là còn tội
“Chịu trách nhiệm” mà đi!
Chịu trách nhiệm
Là một loại năng lực đến từ trí tuệ bên trong.
Là yếu tố then chốt trên hành trình bạn xuôi dòng.
Sao cũng được, vai gì không quan trọng, nhưng khi bạn không thể chịu trách nhiệm, là lúc bạn đánh mất chính mình!
Không phải ai/lực lượng nào có thể chiếm lấy bạn, mà chính là năng lực chịu trách nhiệm này đang vắng mặt trong bạn. Đấy mới chính là lý do cho toàn bộ sự giãy giụa và đổ lỗi của bạn! Không phải bên ngoài.
Khi bạn còn nghĩ rằng: ai đó đang hại mình, có một thế lực nào đó đang làm cho bạn bị thế này hay thế khác, là lúc bạn vắng đi tuệ lực - trí tuệ tự thân.
Chỉ nỗi sợ mới gào thét.
Chỉ khao khát mới quằn quại.
Chỉ vô trách nhiệm mới đổ lỗi.
Và chỉ kẻ thủ ác của chính mình - mới chạy trốn, để đổ cho một kẻ thủ ác nào đó bên ngoài bản thân mình.
Còn trí tuệ, thì đơn giản sẽ cung cấp cho bạn cái “thấy ra” mà thôi!
Nếu như trong một sự thấy ra nào đó, bạn có được sự bình thản, chỉ là biết - không gì khác. Cái vừa biết ra đó không khiến bạn hoảng loạn, không tạo ra xung đột trong bạn, không có gì xảy ra sau đó, chỉ là sự sáng tỏ thuần tuý! Sự biết ra đó không tạo ra bất kỳ đánh giá, phán xét, kết luận, luận tội…nào trong bạn, khi đó, cái biết đó thuần tuý. Nó là đến từ trí tuệ!
Còn một sự “thấy ra” nào đó, mà khiến bạn thoã thuê, có ai đó đã có lỗi trong chuyện này, có ai đó đang trở thành nhân vật phản diện, để làm nguyên nhân cho mọi sự khó khăn xáo trộn đang xảy ra trong bạn… ồ, bỗng chốc mọi nỗi khó khăn dằn vặt trong bạn tan biến. Vì từ bây giờ, nó đã có kẻ chịu tội! Thay cho chính bạn, có ai đó / thứ gì đó khác đã trở nên thủ phạm, cuộc đời bạn vì thế an nhàn hẳn. Bạn bước khỏi cuộc chơi khó nhằn của mình với tâm thế đã rũ bỏ được mọi bất an. Từ bây giờ, bất an của bạn đã có thủ phạm!
Bạn bỗng chốc trở nên người tốt.
Thủ phạm của bạn trở nên kẻ xấu.
Bất an của bạn tan nhẹ - có thể như chưa từng tồn tại. Thứ gì đó trong bạn thật hả hê. Vì: bạn vẫn tốt! Bạn giữ vững phong độ thiên thần thiện lành, mọi cái ác, cái xấu, cái kinh khủng nào đó trỗi dậy trong thời gian trải nghiệm vừa qua, đã có thủ phạm của bạn chịu trách nhiệm!
Tôi gọi tâm thức này là KẺ HÈN. Kẻ hèn này ẩn nấp khắp nơi, từ thô đến tế bên trong mỗi chúng ta.
Cứ mỗi khi đời sống bạn suôn sẻ, bạn vẫn được thở bình thường, kẻ hèn này đóng vai tử tế, vui vẻ, đón nhận, tiếp thu.
Cho đến lúc bạn thật sự đối diện các tình huống khó, từ bất an cho đến khốc liệt, thì kẻ hèn tử tế này sẽ kiếm người đóng vai ác giúp nó rũ bỏ mọi trách nhiệm!
Lúc này, dũng cảm hay hèn nhát sẽ lộ diện!
Lúc này, bạn chịu trách nhiệm hay giãy giụa, đổ lỗi, rồi sự thật trong bạn sẽ lên tiếng.
Kẻ hèn trong bạn sẽ lật mặt.
Khi bạn quằn quại kiếm người chịu trách nhiệm thay cho mình! Có ai đó sẽ được tìm ra, vạch mặt để chịu tội cho những khó khăn bất mãn trong bạn - mà không thể là bạn!
Vì bạn luôn là tốt. Bạn luôn là đúng. Và vì thế bạn luôn khó khăn trong việc chịu trách nhiệm cho những thứ ko đúng, ko tốt, ko ánh sáng, ko thiên thần trong bạn, khi nó xảy ra!
Với những ai mang hạt nhân của KÈ HÈN này bên trong tâm thức, thì hành trình chứng thực chính mình của bạn sẽ không thể đi đâu ra khỏi vùng an toàn mà chính bạn đang có thể thấy, có thể biết, có thể lý giải và chấp nhận được. Cũng giống như một đứa bé chưa dám chơi trò chơi lớn, xu hướng chơi đồ hàng của nó sẽ chỉ mãi quanh quẩn trong đống đồ chơi mua sẵn mà cha mẹ chúng mang về. Còn những trò chơi mà chính nó cần phải tư duy, nghĩ ra, dám chơi, dám chịu… thì lại trở nên vô cùng khó khăn với những đứa trẻ này.
Linh hồn mang hạt nhân của KẺ HÈN không dám đương đầu với khó khăn, ko dám chịu trách nhiệm cuộc đời mình, là những linh hồn sẽ có xu hướng chơi đi chơi lại một dạng game nào đó, mà ở đó, họ an toàn, họ mãi làm con rối, cho những kẻ sáng lập trò chơi lớn. Như đứa bé an toàn trong món đồ chơi mua sẵn!
Họ chỉ ở đó. Và vừa ni với đôi giày được đóng ra cho những kẻ hèn.
Bóng tối linh hồn, thực chất là khi bạn lặn thật sâu xuống các hạt nhân bên dưới tàng thức không thể thấy bằng mắt của mình. Lặn thật sâu xuống chỗ tạo ra mọi bức tranh cuộc đời bạn!
Nếu bạn thực sự đều là thiện lành, “nghiệp thức xấu ác” sẽ không thể trổ ra với bạn.
Vậy nếu ai đó có đang kích hoạt được bóng tối, trải nghiệm tồi tệ nào đó trong bạn, thậm chí bạn như đang bị vứt xuống hố thẳm vực sâu, bạn chứng thực các phiên bản chưa bao giờ dám nghĩ là "mình"... Thì, thay vì đổ lỗi cho "có ai đó / chính là họ" đã cài cắm bóng tối này vào bạn, hãy chịu trách nhiệm 100% về mình.
Khi và chỉ khi ở được chỗ chịu trách nhiệm thực sự - mà không phải nói về chịu trách nhiệm như một trendy - bạn mới hiểu ra phần bóng tối nào đó đang vận hành trong mình.
Nói cách khác, khi bạn còn cố thủ đóng vai thiện lành bị hại, là bạn còn từ chối tất cả mặt phản diện trong mình! Khi đó, bạn không thể hiểu về toàn bộ. Cái tổng thể vẫn ở đó - nhưng bạn từ chối nó.
Bạn muốn một mặt.
Bạn muốn bình an. Bạn muốn thiện. Bạn muốn sáng. Bạn muốn thay đổi toàn bộ cục diện của các màu sắc đối lập trong mình. Bạn đang làm điều không thể!
Vì bạn là toàn bộ. Bạn có tốt - ắt bạn có xấu bên trong ẩn tàng. Bạn có đẹp bên ngoài, ắt có cái xấu tiềm tàng đâu đó dưới các tầng vi tế. Bạn có đúng - ắt bạn còn sai. Nhưng bạn không chấp nhận được mình khi cái sai trong bạn xảy ra. Bạn sợ hãi cái ác trong mình. Bạn tìm cách cho rằng đó là “kẻ nào đó hại tôi”.
Hãy nhớ rằng: không có bất kỳ điều gì tới được với bạn, khi bạn không có hạt nhân gốc rễ của điều đó ngay trong mình!
Vậy, trên tiến trình khám phá ra hạt nhân này, nếu bạn vẫn luôn khăng khăng “tôi là người tốt - tôi bị hại”, thì hạt nhân này mãi mãi được bạn bóp cho méo, vò cho nát, giấu cho kín, chôn cho sâu. Và chẳng may, càng làm vậy, thì ở thời điểm hiện tại, quả sẽ càng trổ ra nhanh hơn!
Và chỉ khi bạn quay lại, hiểu rõ về CHỊỤ TRÁCH NHIỆM, thì tâm thế này mới đưa bạn lặn thật sâu, và vinh quang trên từng khoảnh khắc bạn chạm vào hành trình riêng có của bản thân. Dù cho đó là đoạn đường trổ đầy gai, hay là toả mát hoa hồng!
Hãy nhớ bạn là ai!
Vậy thế nào mới là chịu trách nhiệm thật sự - điều này không phải ai cũng đủ tuệ lực để thấu suốt ngay được.
Và chịu trách nhiệm thực sự là một loại năng lực phi ngôn ngữ. Vì nó hàm chứa rất rộng lớn. Đối với mỗi loại tình huống bạn đang trải qua, chịu trách nhiệm lại ứng với một dạng nhận thức, thái độ cụ thể.
Vậy trong khuôn khổ bài viết này, tôi sẽ chia sẻ phần tâm thế chịu trách nhiệm ngay trong khía cạnh mà bài viết này đang trực tiếp đề cập.
Ở đây tôi đang đề cập đến tình trạng bóng tối linh hồn xảy đến, bạn xảy ra các tình huống / cảm xúc tiêu cực quá mức ý thức có thể chịu được và đang tìm ai đó để đổ lỗi cho tình huống này!
Vậy trường hợp này: Chịu trách nhiệm chính là “không có ai tạo ra trải nghiệm này của bạn, ngoài bạn!”
Không có ai thủ phạm - bạn không phải kẻ bị hại.
Không có nạn nhân - không có sự chịu thiệt.
Không có tại ai gây ra cái gì cho cuộc đời bạn - ngoài chính bạn.
Vậy thì ở đó, chịu trách nhiệm chính là:
Không có đổ lỗi - tất cả mọi khía cạnh xảy đến với bạn hiện tại đều được bạn tận hưởng chúng ở bình diện của thẩm thấu, nhìn nhận, đón lấy, và vui chơi.
Tất cả mọi khía cạnh đó bao gồm: những sự việc, tình huống đang xảy đến với bạn, những thái độ, cảm xúc của chính bạn trong chuyện này. Bạn đang xảy ra nỗi đau hay niềm vui, bạn đang thấy vật vã thét gào hay nhẹ nhõm thư thái… đều được bạn nhận lấy và trải qua thuần khiết với nó. Đều không có ai khác cần phải chịu trách nhiệm các cảm xúc này của bạn, ngoài bạn!
Không có thủ phạm, bạn không cần kẻ thủ ác để thấy nhẹ nhàng trút xuống khó khăn của mình. Ở tâm thế này, bạn hiểu được cuộc chơi này là do bạn thiết kế, phải có nguyên nhân gốc rễ nào đó bên trong bạn.
Và người chịu trách nhiệm tối cao là chính mình! Mọi thái độ của bạn phát ra với xung quanh, với thủ phạm nào đó bạn chọn để trút bỏ gánh nặng, là đều vô nghĩa!
Khi điều này đã xảy đến với bạn, mọi cuộc chạy trốn đều vô ích! Tâm thế chịu trách nhiệm tối thượng hiểu rằng: khó khăn này được né đi tức là nó sẽ quay lại bằng cách này hay cách khác, với người này hay người kia… Tâm thế chịu trách nhiệm tìm hiểu về gốc rễ vấn đề, không tìm giải pháp xử lý vấn đề.
Mọi sự đều có thể được nhìn ra - khi trực diện đối mặt. Tâm thế chịu trách nhiệm giúp bạn dù lâm vào khó khăn bế tắc thế nào vẫn đi thẳng - trực diện - thuần tính - vào trong cơn bão của chính mình!
Ở tại nơi mà cơn bão xảy đến - nơi đó ẩn chứa sự thật cao nhất.
Không có cuộc vượt đại dương nào dễ dàng.
Mọi công cuộc chuyển đổi tâm thức đều là một cuộc thai nghén, vượt cạn của chính mình, với bản thân mình.
Khi bão đến, hãy như chiếc lá.
Dù có nổi lên
hay chìm xuống tận đáy và mục rã
Nó vẫn không oán trách tại sao cơn bão bắt nó lìa cành.
Không, nó trôi
Trôi nhẹ dù bão có lớn đến đâu.
Để khi “qua cơn”, lá vẫn đang thấy mình ở đó.
Nó mỉm cười, biết hành trình đã qua!
Chúc cho những chiếc lá vượt bão thành công!
Comments