“Người giàu cũng khóc” là bộ phim nổi tiếng thập niên 80, viết về nỗi niềm của những kẻ giàu có. Mariana, cô gái trẻ xuất thân mồ côi nghèo khó, những tưởng rằng mục tiêu duy nhất là trở nên giàu có, chỉ có tiền và địa vị mới giúp cô khẳng định được giá trị và hạnh phúc của mình. Tuy nhiên, sau khi phấn đấu, đạt được vị trí nhất định, khẳng định mình đâu chưa thấy, nhưng lại phải đối diện với nhiều áp lực, chông gai - loại trắc trở của người giàu! Và cô, vẫn chưa thể hạnh phúc. Quanh cô là những người giàu khác, cũng không ít nỗi niềm riêng.
Bộ phim cho thấy một thực trạng của người giàu: dù có tiền và đạt được đỉnh cao danh vọng, vẫn không hề bình yên.
Vì sao vậy? Vì bình yên không đến từ mỗi việc vật chất đủ đầy, bình yên là sự thấu suốt: thấu suốt bản thân và thấu suốt nhân sinh.
Sau bao nhiêu năm, và đối chiếu từ cổ chí kim, có phải hạnh phúc sẽ thực sự đạt đến khi giàu sang?
Đó là một câu hỏi lớn.
Tuy nhiên, vì câu hỏi này khó có lời đáp, nên sự tồn tại của nó hàng ngàn năm qua đã vô tình tạo nên một xu thế ngược lại: không cần giàu, buông bỏ vật chất tiền tài, để làm “thánh nhân không tiền” giữa đời.
Bạn thấy không? Vấn đề là, con người chỉ thực sự buông bỏ được thứ gì đó, khi họ đạt tới nó một cách sâu sắc và trọn vẹn nhất!
Vậy, bình yên không đến từ mỗi việc đủ đầy vật chất, nhưng nếu không đủ đầy, thì cũng không thể đạt tới bình yên. Đủ đầy là sứ mệnh đầu tiên của loài người, vì chúng ta sinh tồn ở cõi giới của vật chất.
Tư duy “thánh nhân không tiền” đã được áp dụng nhầm đối tượng - bởi những người chạy trốn khỏi tiền vì bất lực, thay vì đạt đến tiền rồi học cách buông bỏ. Điều này tạo ra một thế giới của những người bài xích tiền một cách tinh vi từ trong tiềm thức, bởi nghiệp thức dòng họ, và tạo nên một lực lượng những người không thể bước qua cảnh giới thịnh vượng để giác ngộ khỏi cõi giới vật chất!
Tại sao thời điểm này lại được tiên tri là dẫn dắt bởi Di Lặc Phật - Vị Phật đại diện cho sự thịnh vượng và giác ngộ? Bởi, đã đến lúc những người từ chối vật chất cần quay về học lại giá trị của nó, và những người đã đạt đến đỉnh cao vật chất cần đi đến cảnh giới tiếp theo: thấu hiểu nhân sinh và đạt ngộ.
Tại sao lại là con đường thông qua “tiền”?
Đại diện xuất sắc nhất của đời sống vật chất là tiền. Tiền là nỗi ám ảnh của loài người, và cũng là lãnh địa ẩn chứa nhiều bí mật của vũ trụ. Đạt đến vật chất, mới có thể tiến sang địa hạt của tinh thần cao hơn. Vì sự vững vàng trong đời sống vật chất là biểu hiện của sự cắm rễ sâu vào mặt đất. Thế giới của vật chất không thể dung thứ cho những ai coi thường nó. Tuy vậy, nó cũng ra đề gắt gao cho những kẻ dựa vào nó để huênh hoang.
Biết bao con người muốn đạt đến tiền, nhưng vô vọng, đành biện minh sang chủ nghĩa cao thượng không cần tiền.
Cũng bao nhiêu kẻ giàu sang danh vị có đủ nhưng không bước qua nổi những bài học cuộc đời.
Hạnh phúc, vì thế cũng không có chỗ tồn tại giữa hai loại nhân sinh này.
Làm thế nào để đạt đến diễm hạnh to lớn của đời người, là trạng thái tự do tự tại đi qua nhân sinh, tận cùng trọn vẹn với từng phút giây cuộc đời, để tiến đến một cái chết không hối tiếc?
Có một con đường khá vững vàng: đi qua tiền!
Con đường cũng lắm chông gai!
Bởi những sự nhầm lẫn về tiền, mà thế giới những người tự hào vì không tiền mới tồn tại. Ở thế giới đó, tiền bị đánh giá thấp và lập tức trở nên rào cản. Rào cản giữa họ và thế giới tinh thần cao hơn. Những người này, dù cho có được kêu gọi thức tỉnh thế nào, hay đi vào tu tập nhằm giũ sạch nghiệp ra sao, thì cái nghiệp thức tiền bạc vẫn sẽ luôn đeo đuổi, để đến một lúc nào đó, họ càng tu tập chuyên sâu càng cảm thấy trở nên thiếu vắng và trống rỗng. Đó là lúc mà họ cần đối diện với sự thiếu hụt của mình, nhằm nhìn nhận ra những tư duy lệch lạc ẩn tàng thẳm sâu trong họ: tư duy khiến họ từ chối tiền vội, khi chưa đạt được sự thấu hiểu về nó.
Mà bởi sự từ chối tiền ăn sâu, nên những người này sẽ cần đi qua tiền một lần nữa. Lần này, phải thật thấu đáo!
Bằng cách quay lại đối diện sự thiếu hụt bên trong do chưa đủ đầy vật chất, họ sẽ phải vượt qua các ngọn núi do mình xây nên bởi sự từ chối tiền, trên con đường đạt đến vật chất, họ sẽ đạt đến đại ngộ cho mình.
Và bởi các ngọn núi đã khá cao, nên quá trình vượt núi không hề dễ dàng.
Những người từng từ chối tiền sẽ phải buông bỏ ý nghĩ thanh cao tự thân mà đối diện lại với sự thiếu hụt nghiêm trọng bên trong, bởi thiếu tiền.
Đây là một vấn đề. Buông bỏ cái tôi thanh cao khỏi vật chất là một chuyện không hề dễ dàng. Bởi lâu nay các bức tường phòng vệ đã được xây quá kiên cố. Họ sẽ thà ở lại trong sự thiếu thốn thanh cao, thay vì phải đối diện với chiếc mặt nạ “tôi buông bỏ, nên tôi không cần tiền”.
Đây chính là chông gai, của những người từ chối tiền trên con đường muốn đi qua tiền!
Ở thái cực còn lại, những người đạt tới tiền, là khi phước báu thế gian của họ đủ đầy, hành trình vật chất của họ đã hoàn thành. Lúc này, họ xem như đủ chất liệu bước vào lãnh địa của đời sống tinh thần cao hơn, đời sống giác ngộ!
Xin đừng cố nói rằng, những người giác ngộ trước đây đều không cần tiền, hoặc chí ít họ không xuất phát từ giàu sang.
Hãy nhớ về Đức Phật, thái tử ở đỉnh cao quyền thế và giàu sang. Hãy nhớ về Chúa Giê Su -
Nhớ về Krishnamurti, Osho và các bậc đại ngộ khác trong hiện tại như Sadhguru, họ cực kỳ giàu có!
Bởi, chỉ có đỉnh cao thịnh vượng mới giúp họ thực hiện các nhiệm vụ mà họ lựa chọn cho mình sau khi giác ngộ. (Nếu thắc mắc, bạn có thể tìm đọc “Trò chuyện với nhà Thần Bí” viết về Sadhguru để hiểu rõ quá trình thực hiện sứ mệnh sau giác ngộ của Ngài.)
Tuy nhiên, không phải ai cũng đầy đủ trí lực để hiểu được rằng, đời sống vật chất cần được buông xuống khi đã đạt tới.
“Đừng buông khi chưa đạt, mà đã đạt rồi, phải biết buông / đừng nắm mãi khi đã đạt tới điểm cần buông”.
Nếu mãi nắm giữ thứ gì đó trong tay, bạn sẽ chỉ còn thu về phế phẩm của nó. Bàn tay nắm chặt không buông kia của bạn, sẽ biến thứ quý giá bạn vừa gặt hái được trở nên đống phế tàn.
Những ai chưa nếm trải cảm giác giàu sang, sẽ dễ dàng từ bỏ. Nhưng những kẻ đã đạt đến đỉnh cao, lại thường dễ đắm chìm lại cảm giác luôn có! Họ sợ sự không có. Từ đó, họ nắm giữ thứ đã đạt được như báu vật.
Khi mà trong bạn đã có một báu vật được giữ khư khư, báu vật to lớn hơn sẽ không thể xuất hiện.
Tôi biết khá nhiều người xem tiền là tính mạng. Một vài người khác xem thành tựu về vật chất như một lãnh địa bất khả xâm phạm. Họ nắm giữ hào quang của tiền như thể giá trị của chính họ nằm tại đó! Đây là một sự nhầm lẫn to lớn, khi đánh đồng giá trị bản thân với tiền.
Giá trị tự thân chính là vẻ đẹp của sự hiện hữu! Chứ không phải tiền, quyền, danh vị, thành tích, tri thức, tiếng tăm… hay bất cứ thứ gì bạn vừa đạt được. Nhưng tôi hiểu rằng không nhiều người có thể thẩm thấu nó, đặc biệt khi mà họ còn đang đồng hóa sự tồn tại của bản thân với những giá trị đời sống khác. Khi sự đạt được đã giúp thoả mãn tạm thời những nhu cầu thiếu thốn bên trong, thì việc rời khỏi trạng thái đủ đầy đó là một nỗi đau. Những thiếu thốn sẽ kêu gào, níu kéo, nhằm khiến bạn luôn tìm cách đáp ứng nó. Điều này lập tức tạo ra vòng lặp kiếm tiền để tự do tài chính, tự do tài chính xong phải luôn duy trì trạng thái “tự do” ấy thông qua tiền, mà không biết rằng từ đó đã trực tiếp tạo ra sự mất tự do!
Tự do đích thực không liên quan gì đến trạng thái tiền bạc đỉnh cao.
Vậy, đạt đến tiền, rồi bước khỏi đó, chính là một loại buông bỏ không dễ dàng. Đây mới chính là buông bỏ!
Bởi, khi đạt được đỉnh cao của tiền tài, bạn sẽ lập tức đối diện với những khoảng trống khác, nơi những lãnh địa các trải nghiệm cao hơn đang chờ. Muốn bước vào đó, bạn cần đi qua khỏi đỉnh cao vật chất mà chính bạn đã tạo dựng được.
Mà buông xuống, thì bạn lại sợ hãi sự thiếu tự do, khi không còn nhiều tiền.
Vì vậy, đạt được đã khó, đạt xong buông xuống còn khó hơn vạn lần.
Đây chính là chông gai, của những người đã đạt tới tiền!
Có một con đường ít chông gai hơn, khi bạn hiểu ra rằng hạnh phúc & giàu có hoàn toàn có thể tồn tại đồng thời. Sự buông bỏ khi đã đạt tới - thực chất lại là trạng thái có nhiều hơn, ở cõi giới tinh thần, trong sự cho đi vật chất. Khoảng trống tinh thần này nếu không được lấp đầy sẽ tiếp tục sinh ra đau khổ. Đây là lý do “người giàu cũng khóc”.
Tôi sẽ nói về con đường không chông gai.
Khi từ chối tiền, bạn không thể thông qua đời sống. Thông qua đời sống chính là cách để tiến đến tự tại, hạnh phúc đích thực.
Khi bám trụ vào tiền, bạn mắc kẹt lại trong đời sống. Kẹt lại chính là cách để nghiệp thức sinh ra.
Con đường đi qua tiền chính là trạng thái tổng thể, dung chứa cả hai thái cực nhưng không cần trụ lại cực nào. Là trạng thái trung dung để sử dụng được tất cả sức mạnh của công cụ phục vụ đời sống, hoàn chỉnh các trải nghiệm sinh động của đời sống và tiến vào chiều sâu của địa hạt tinh thần cao hơn.
Con đường đi qua tiền muốn hết chông gai, ta chỉ cần lần lượt nhìn ra và nhổ bỏ những gai nhọn bên trong tiềm thức, nơi chứa đựng những nhận thức sai lầm về đời sống.
Khi nhận thức đúng đắn, việc trải qua sự đủ đầy về vật chất lẫn tinh thần để có một đời sống tự do tự tại đích thực, là việc hiển nhiên.
Khi đi đúng hành trình cuộc đời, mọi sự là dễ. Thậm chí, khi ấy không còn bài học!
Vì sao người giàu chưa hạnh phúc?
Người mà hành trình đời sống đã đi đến điểm cuối, điểm của sự đủ đầy trọn vẹn về vật chất, tức là đã đến lúc chuyển đến một tiến trình cao hơn: tiến trình khai mở và nâng cấp nhận thức, hoàn thiện đời sống tinh thần.
Khi mà đời sống tinh thần đã được chạm đến ngưỡng buông bỏ mọi ràng buộc, khi ấy là tự do đích thực, là lúc mà con người ở được sự tận hưởng tuyệt đối của đời sống con người.
Nếu đã chạm đến ngưỡng đủ đầy trọn vẹn ở bình diện vật chất, mà không thể bước qua sự bám chấp và lòng tham, đó sẽ là lúc con đường giàu có trở nên thách thức, bạn khó có thể tiếp tục bám chấp mà vẫn bình yên.
Bạn sẽ nhìn thấy quanh mình, những người giàu có, đến một ngày bỗng gặp những việc không thể lường trước, và nhanh chóng trở về vô sản. Nếu không, họ sẽ tiến đến với một khoảng trống vô hình. Nếu được như vậy, lại là may mắn. Khoảng trống vô hình đó xuất hiện khi họ có một lượng phước báu đủ dày để không rơi xuống đáy vô sản, mà đưa họ đến một lời kêu gọi từ nơi trí tuệ thuần khiết nhằm đánh thức họ dậy khỏi quỹ đạo vật chất.
Đó là tiếng gọi của sự tiến triển cao hơn, đi đến một loại nhận thức giúp họ ra khỏi tất cả khổ đau của cuộc đời. Một loại nhận thức chờ những người “trở về” khám phá.
Lời gọi dành cho những doanh nhân đã thành tựu vật chất
Có một lời gọi dành cho những ai đời này không dừng ở thành tựu vật chất. Họ là những người tài năng, có tư chất, đã có khoảng thời gian tuổi trẻ cống hiến cho hành trình kinh doanh, tìm tòi và sáng tạo rực rỡ ở đời sống. Những người này có thể nói đã hoàn thành tốt đẹp những bài học căn bản của đời người: bài tập trụ vững trên mặt đất bằng nổ lực tạo ra của cải vật chất nuôi sống bản thân, gia đình và nhiều người xung quanh.
Đã đến lúc, họ cần mở rộng nhận thức, bước đến lĩnh vực tinh thần. Nhiều trong số đó là những bậc thầy tâm linh trong tương lai. Tuy nhiên, sự khai mở dù đã đến, cũng không ít người sẽ bối rối.
Để sử dụng sự khai mở tinh thần một cách đúng đắn, bước vào lãnh địa rộng lớn của tâm linh vũ trụ một cách trí tuệ và tăng trưởng nhận thức, là điều không phải ai cũng tự mình làm được.
Nếu nhầm đường, trí tuệ và phước báu trên hành trình vật chất của họ sẽ là miếng mồi ngon cho các lực lượng bóng tối vô hình muốn lợi dụng sự ngơ ngác của họ để điều khiển sử dụng phục vụ lòng tham và hào quang cá nhân.
Trên đường khai nở nhận thức tinh thần, một con đường không thể không bước vào, là “đi qua TÂM”.
Vũ trụ khởi từ tâm, và kết thúc cũng từ tâm. Đi qua tâm, là trở về!
Lời chứng thực từ chính tôi
Tôi chính là một đại diện cho thế giới những kẻ nghĩ mình thanh cao từ chối vật chất. Trong các kiếp sống trước đây tôi chưa từng đạt tới giàu sang bằng chính sự lựa chọn, yêu quý và nỗ lực với tiền bạc. Thay vào đó là sự hưởng thụ phước báu bằng việc sinh trưởng trong nhà quyền thế - kẻ sinh ra đã ở vạch đích. Và cũng chính vì phước báu to lớn nên tôi tiến đến tâm linh như một sự hiển nhiên. Và vô tình, đã hấp thu niềm tin nhầm lẫn rằng kiếm tiền không quan trọng bằng tu tập tinh thần. luôn có một hành trình cao quý hơn, là hành trình phát triển tâm linh và tinh
Thật vậy, tôi đến với kiếp sống này bằng tư duy không muốn kiếm tiền. Vì cho rằng thần bậc cao! Tôi nghiễm nhiên sống vài chục năm đầu đời trong tư duy buồn cười này. Cho đến khi hành trình lặn sâu vào thế giới bản ngã cho tôi chứng kiến chính mình một cách sâu sắc và rực rỡ, tại đó, tôi nhận ra niềm tin quá sai lầm về tiền này đang chắn lối! Tôi không thể tiến sâu hơn vào địa hạt tinh thần đẹp đẽ này thêm nữa, nếu tôi còn chưa chịu đi kiếm tiền!
Từ đó, tôi học được sự coi trọng giá trị của vật chất. Tôi chính thức dùng sức sáng tạo của mình để sinh ra giá trị cho đời. Hành trình kiếm tiền chân chính của tôi bắt đầu. Những gì tôi trao đi là những gì được khai mở từ chính bước chân thực chứng của mình. Tôi hoàn thành hành trình tu học cá nhân đến đâu, đều sẽ sáng tạo nên những giá trị chia sẻ cho người cần đến đó. Vì vậy, các khoá học tôi thực hiện đều từ nguồn trí tuệ từ bên trong tuôn chảy và đối ứng cùng các bạn.
Bằng chính nỗ lực giải mã bản thân để kích hoạt tuệ lực tự thân, tôi bắt đầu chính thức thực hiện lại hành trình kiếm tiền, để thấu hiểu thực sâu sắc cõi giới mà tôi đang vinh hạnh sống: cõi giới của đời sống vật chất!
Tôi đối diện trở lại hành trình kiếm tiền chân chính, bằng sự cho đi trí tuệ mà nổ lực đi vào trong của tôi trong những năm qua đã khai mở được.
Trên con đường ấy, tôi muốn đồng hành cùng những người chưa - đang - sẽ - đã thấu hiểu bản thân, cùng tháo gỡ những niềm tin cản lối, để tiến đến một đời viên mãn!
Cho và nhận - hành trình sâu sắc của những kẻ trí, chờ chúng ta khám phá cho mình.
Kommentare